Nguồn:
thehetreOrgan – Giai điệu không bao giờ chếtNhững giai điệu vĩnh hằng đang tràn ngập khắp nơi, anh có nghe thấy không, Shotaro? Thông tin chung:Tên khác:That sweet organ song
Tác giả: Ashihara Hinako
Thể loại: shoujo, oneshot, lãng mạn
Độ tuổi: 13+
Số tập: 1
Năm: 2003
NXB chính thức: Shogakukan (Nhật Bản)
Tạp chí: Betsucomi
Tình trạng: đã hoàn tất
Download: Ivyscan
Tóm tắt truyện:Setsu là cô gái mộc mạc, chân chất làm việc cho một hiệu sách ở Kobe. Cô luôn ước ao trở thành cô giáo, dù cô rất nghèo và không được học hành đầy đủ. Một lần nọ, cô tình cờ va phải Shotaro trên đường. Cậu nhặt được quyển thơ tự sáng tác của cô.
Shotaro là con trai duy nhất của một doanh nhân hàng hải nổi tiếng ở Kobe, song cậu lại có niềm đam mê vô bờ với âm nhạc. Chính quyển thơ và âm nhạc đã khiến Setsu và Shotaro gặp lại nhau. Họ thường xuyên đến chơi nhạc trong nhà thờ.
Và rồi, sau một trận cãi nhau kịch liệt với cha, Shotaro bị truất quyền thừa kế. Cậu đã quyết định lấy âm nhạc làm lẽ sống của mình…
Nhận định riêng:Chú ý: Có lộ nội dung!
Organ là một trong ba oneshot trong tập truyện ngắn SOS của Ashihara Hinako-sensei, cũng là truyện ngắn chiếm được nhiều cảm tình của độc giả. Nét vẽ của Hinako vốn đã rất quen thuộc với những ai đọc shoujo, và phong cách này trong Organ cũng không thay đổi mấy. Dùng âm nhạc làm công cụ để truyền tải, Organ đem đến một chút gì đó không quá mới mẻ, cũng không quá xa vời với đời thường, mà vẫn có thể khiến bạn rưng rưng.
Một Setsu hồn nhiên, tươi trẻ và tràn đầy sinh lực. Cô thậm chí không có đủ tiền đến trường như bao cô gái con nhà khá giả đồng trang lứa, nhưng cô luôn miệng nói mình sẽ trở thành cô giáo. Chính sự lạc quan và nỗ lực không ngừng để ấp ủ ước mơ của Setsu đã làm Shotaro ngạc nhiên. Sinh ra trong một gia đình giàu có và truyền thống, từ nhỏ cậu đã được nuôi dưỡng để làm người thừa kế. Nhưng không vì vậy mà tình yêu âm nhạc bị dập tắt trong trái tim cậu. Shotaro vẫn luôn tìm mọi cách để chơi nhạc, dù cha cậu không cho phép cậu đến trường học nhạc.
“Tôi rất thích sáng tác nhạc. Tôi muốn âm nhạc của mình phải để lại chút gì đó với người khác. Bản nhạc ấy, sẽ còn được chơi đi chơi lại rất lâu sau khi tôi chết.”
“Em rất muốn chứng kiến khoảnh khắc xúc động của mọi người khi nghe nhạc của anh, bằng chính đôi mắt này của em.” Với một Shotaro đơn độc, lời nói ấy, ngay lúc này, đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu không từ bỏ ước mơ của mình. Từ ước mơ trở thành khao khát, Shotaro đã quyết định rời gia đình và làm mọi việc bằng chính sức mình. Bàn tay trắng trẻo mịn màng của một công tử đã trở nên thô ráp hơn. Nhưng càng vất vả, cậu mới càng thấm thía tình yêu mình dành cho âm nhạc là lớn đến mức nào.
Đến mức làm cho Setsu đôi lần cảm thấy đau đớn.
“Tôi… tôi tin mình có thể làm được điều đó nếu có em ở bên.” Bởi nếu Setsu làm được, thì có nghĩa cậu cũng sẽ làm được.
Ai đó nói rằng, sống mà chỉ dựa vào niềm tin và mơ ước, thì đôi khi cũng rất ngốc nghếch. Nhưng trước khi trở nên ngốc nghếch, những giây phút cảm thấy mình được tồn tại vì niềm tin và mơ ước ấy, mới thật là tuyệt nhất trong đời. Bởi đó cũng chính là lúc ta cảm thấy được sống thật hơn với bản thân, có thể gạt bỏ nỗi bi quan lo sợ thường ngày không chút ngại ngần. Và như thế cũng có nghĩa là trái tim ta được tự do, tự do nghĩ ngợi và tự do yêu thương.
Những giai điệu mượt mà du dương của tiếng đàn organ phát ra từ đôi bàn tay nay đã nhiều vết chai sần của Shotaro khiến Setsu nghẹn ngào. Bài tình ca ấy dường như cậu dành cho cô, khiến cô bật khóc. Cô cứ tự trách mình đã làm xáo trộn cuộc sống vốn có của cậu. Vì thế khi nhìn cậu cười rạng rỡ, cô vừa hạnh phúc vừa nhói đau. Tình yêu ban sơ của họ lớn lên trong êm đềm và trong sự ủng hộ lẫn nhau về tinh thần. Mà tinh thần của những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống đấy thì không dễ gì đánh mất.
Nhưng, mỗi người có một số mệnh. Một trận động đất kinh hoàng ở Kobe đã cướp đi Shotaro, trước khi cậu thực hiện được ước mơ lớn hơn của đời mình.
Cậu chết dưới cây đàn pipe-organ.
Đã bao lần đọc lại, rồi liên tưởng đến Đồng hồ cát, tôi vẫn thấy manga của Hinako-sensei, dù truyện ngắn hay dài, đều ít nhiều mang tính bi kịch. Nhưng đó là những bi kịch lãng mạn và thấu suốt. Chúng khiến ta không muốn nhớ, cũng lại vừa không muốn quên. Chúng day dứt mãi trong ta, dù chỉ đứng từ xa nhìn lại. Từng ánh mắt của những con người trên trang giấy đó cứ đọng mãi, rồi kết nối giữa dòng chảy thời gian. Dòng chảy ấy cứ chậm rãi, chậm rãi, kéo theo bao ngọt ngào, ấm áp nhưng cũng xót xa và đầy nước mắt. Sau mỗi trang truyện dường như có một điểm dừng.
Và nụ cười trong chan hòa ánh nắng của Shotaro như mãi còn đó.
Càng cố quên càng nhớ. Có lẽ mối tình đầu luôn là khoảng thời gian khó quên đối với một người. Setsu khổ đau, nhưng rồi cô vẫn lấy chồng, và sống, và để những kỉ niệm như vừa mới hôm qua cùng Shotaro cứ mãi âm ỉ trong lòng. Để rồi cuối cùng, Setsu cũng đã chờ được. Bản tình ca ngày xưa anh sáng tác đã được tìm ra.
“Bản nhạc ấy, sẽ còn được chơi đi chơi lại rất lâu sau khi anh chết.”
Những giai điệu vĩnh hằng đang tràn ngập khắp nơi, anh có nghe thấy không, Shotaro? X.Gardener
Click vào
đây để đọc truyện.